Tham quan
TỈNH BẮC GIANG, MIỀN BẮC VIỆT NAM
Tỉnh Bắc Giang, miền Bắc Việt Nam
Thủ đô : Bắc Giang
Diện tích : 3.895,59 km 2
Dân số : 1.803.950 (Điều tra dân số năm 2019)
Mật độ : 463/km 2
Nhân khẩu học : Người Việt, Nùng, Sán Chay, Sán Dìu, Hoa, Tày
Mã gọi :
Bắc Giang là một tỉnh của Việt Nam. Nó nằm ở phía đông bắc của đất nước, cách Hà Nội 50 km (31 mi) về phía đông. Tỉnh này có diện tích 3827,45 km2 và tính đến năm 2008, dân số là 1.628.400 người.
Lịch sử Bắc Giang bắt nguồn từ thời các vua Hùng lập nên nước Văn Lang, sau đó nối tiếp dưới sự cai trị của các triều đại Lê, Nguyễn. Đó là phủ Đa Phúc vào thời vua Tự Đức, vị vua độc lập cuối cùng của Việt Nam.
Tỉnh nằm ở đồng bằng sông Hồng và giáp Quảng Ninh ở phía đông, Lạng Sơn ở phía bắc, Thái Nguyên và huyện Sóc Sơn ở thủ đô Hà Nội ở phía tây, Bắc Ninh và Hải Dương ở phía nam.
Vào thời các vua Hùng lập nước Văn Lang, Bắc Giang thuộc Võ Ninh. Thời Lê, tỉnh này là phủ Bắc Hà. Sau khi triều Nguyễn lên ngôi, nó trở thành phủ Thiên Phúc vào năm 1822, trước khi trở thành phủ Đa Phúc dưới thời vua Tự Đức, vị vua độc lập cuối cùng của Việt Nam. Từ ngày 5 tháng 11 năm 1889 đến ngày 9 tháng 9 năm 1891 có tỉnh Lục Nam.
Tỉnh Bắc Giang hiện nay có từ ngày 10 tháng 10 năm 1895, khi tách ra khỏi tỉnh Bắc Ninh. Ban đầu gồm các tỉnh Lạng Giang, Đa Phúc và các huyện Kim Anh, Yên Dung, Phương Nhon, Việt Yên, Hiệp Hòa, Yên Thế và một số vùng lãnh thổ nhỏ phía nam sông Lục Nam. Tỉnh lỵ là Phù Lãng Thượng, nay là thành phố Bắc Giang. Năm 1896, phủ Đa Phúc và huyện Kim Anh được trả về tỉnh Bắc Ninh. Năm 1950, Bắc Giang gia nhập Liên bang miền Bắc Việt Nam (Liên khu Việt Bắc) gồm 7 huyện: Hiệp Hòa, Lục Ngạn, Yên Thế, Lạng Giang, Việt Yên, Yên Dung, Hữu Lũng.
Ngày 22 tháng 2 năm 1955, huyện Sơn Động (tỉnh Quảng Yên) được sáp nhập vào tỉnh Bắc Giang. Sau đó, ngày 1 tháng 7 năm 1956, khi thành lập Khu tự trị Bắc Bộ (Khu tứ trí Việt Bắc), huyện Hữu Lũng được chuyển về tỉnh Lạng Sơn. Sau này, ngày 21 tháng 1 năm 1957, các huyện Sơn Động và Lục Ngạn được chia thành ba huyện Sơn Động, Lục Ngạn và Lục Nam. Tiếp theo, ngày 27 tháng 10 năm 1962, Bắc Giang sáp nhập với Bắc Ninh thành tỉnh Hà Bắc mới cho đến khi được chia lại vào ngày 1 tháng 1 năm 1997 thành các thành phần trước đó.
Bắc Giang nằm ở đồng bằng sông Hồng. Phía đông giáp Quảng Ninh, phía bắc giáp Lạng Sơn, phía tây giáp Thái Nguyên và huyện Sóc Sơn của thủ đô Hà Nội, phía nam giáp Bắc Ninh và Hải Dương. Nó bao gồm ba địa hình là vùng đất thấp hoặc đồng bằng, vùng trung du và vùng núi. Trong khi vùng trung du thuộc các huyện Hiệp Hòa, Việt Yên và thành phố Bắc Giang thì các huyện miền núi là Sơn Động, Lục Ngạn, Yên Thế, Tân Yên, Yên Dung, Lạng Giang; 7 huyện miền núi chiếm 72% diện tích tỉnh Bắc Giang.
Theo Tổng cục Thống kê Chính phủ Việt Nam, dân số tỉnh Bắc Giang thời điểm năm 2008 là 1.628.400 người với mật độ 425 người/km2 trên tổng diện tích đất liền là 3.827,45 km2 (1.477,79 dặm vuông) của tỉnh. Dân số nam trong thời kỳ này là 790.300 người và nữ giới là 838.100 người. Dân số nông thôn là 1.473.000 so với dân số thành thị là 153.400.
Theo điều tra dân số ngày 1 tháng 4 năm 2009, dân số là 1.555.720 người với mật độ 407 người/km², gấp 1,7 lần mật độ trung bình cả nước. Toàn tỉnh có 26 dân tộc. Trong đó người Việt chiếm 88,1%, tiếp theo là người Nùng 4,5%, người Tày 2,6%; Người Sán Chay và người Sán Dìu cùng có 1,6%, người Hòa 1,2% và người Dao 0,5%.
Bắc Giang được chia thành 10 đơn vị hành chính cấp huyện:
Hiệp Hoa
Lạng Giang
Lục Nam
Lục Ngạn Sơn Đông
Tân
Yên
Việt Yên
Yên Dũng
Yên Thế